Hy tỉnh dậy giữa một khoảng không mơ hồ. Không có trần nhà, không có tường, chỉ là một khoảng sáng nhạt như buổi sớm còn vương sương. Nhìn quẩn quanh, là một màn khói mờ đục. Hít vào một hơi, cậu nhận ra không khí nơi này như một làn gió thu, không hẳn lạnh, không hẳn ấm, nhưng dễ chịu đến lạ thường.


Dù không rõ đây là đâu, nhưng Hy không thấy lạc lõng. Mọi thứ đều rất tĩnh. Không có tiếng chim muông, cũng không có tiếng nước chảy nhưng tựa hồ như đang đứng giữa một rừng cây. Trong khoảng lặng đó, nghe được tiếng đập cánh của lũ chim, nghe được tiếng xột xoạt chuyền cành của bầy sóc. Mọi thứ đều rất tĩnh. Không phải cái tĩnh lặng của sự trống rỗng, mà là tĩnh lặng như một hồ nước ngừng gợn sóng, trong veo đến mức có thể nhìn thấu tận đáy. 


Bước một bước, mặt đất dưới chân mềm như cỏ, nhưng khi cúi xuống nhìn, cậu chỉ thấy một màu trắng bạc trải dài vô tận. Bước thêm một bước nữa, cậu cảm nhận rõ như thể từng bước chân mình đang mơn trớn, xúc chạm mạnh mẽ với mặt đất. Cảm giác lạ kỳ này khiến cậu khẽ rùng mình.


Hy không biết mình đang ở đâu. Cũng không biết mình đến đây bằng cách nào. Nhưng cậu không vội tìm câu trả lời.


Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương rất lạ - giống như mùi gỗ trầm quyện cùng một chút thanh tao của hoa lài. Cậu nhắm mắt lại, để tâm trí trôi theo mùi hương đó. Khi mở mắt ra, một người đàn ông đã đứng trước mặt cậu tự lúc nào. 


Ông ấy khoác một tấm áo màu nâu đất, mang chiếc hài vải đen và chiếc mũ tròn bằng da trông kỳ lạ. Đôi mắt sâu và bình thản của ông như đã nhìn thấy rất nhiều điều mà không bận tâm phán xét.


Con đã đến sớm?


Trái ngược với thân hình đồ sộ của mình, giọng nói của ông là đà như màn sương nơi đây. Chính sắc thái của chất giọng ấy lại khiến tim Hy khẽ rung. Như thể một điều gì đó vừa gần, vừa xa đang xuyên thấu qua cơ thể mình. Cậu im lặng, bởi chính cậu cũng không biết câu trả lời.


Người đàn ông mỉm cười, không chờ Hy đáp mà bước sang một bên.


Đằng sau ông, là một cánh cổng cao chừng 5 thước. Hình mái vòm, được xếp bởi những tảng đá vuông vức. Không có cửa, xung quanh cũng không có gì khác, chỉ đơn độc một cái cổng vòm được ai đặt để ở đó.


Cánh cổng này dẫn đến đâu? - Hy hỏi.

- Đến nơi con cần tới.

- Nhưng con không biết mình cần đến đâu.

- Vậy thì cứ bước vào thôi.


Hy nhìn vào giữa cánh cổng, bên trong là một khoảng vô định, rồi thoáng nhìn lại người đàn ông. Đôi mắt ông vẫn như mặt hồ yên ả, không thúc giục, không khuyên răn. Cậu do dự, nhưng trong lòng lại có một sự thôi thúc lạ kỳ.


Cậu bước tới, chạm vào lớp không khí đằng sau cánh cổng.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đầu ngón tay, như thể nó đã chờ cậu từ rất lâu.


Cậu bước vào. Mặt đất không còn là nền trắng bạc nữa, thay vào đó, trước mắt cậu là một cánh đồng trải dài, nơi ánh mặt trời rót xuống từng vệt sáng dịu dàng. Xa xa, có một dòng suổi nhỏ róc rách chảy. Cậu nghe tiếng chim hót, tiếng gió lùa qua những tán lá và mùi hương của đất sau cơn mưa.


Nhưng thứ khiến Hy dừng bước không phải những điều đó.

Mà là một người đang ngồi bên bờ suối - một người trông hệt như cậu.


Cậu ấy quay lại, nhìn Hy, mỉm cười.


Cậu đến rồi.


Hy đứng lặng trước chính mình. Cậu không biết phải gọi người kia là gì - bản thể, ảo ảnh hay một mảnh ký ức chưa từng rõ ràng? Người đối diện vẫn ngồi yên trên tảng đá bên dòng suối, vẻ mặt điềm nhiên như thể đã chờ cậu từ rất lâu.


Cậu là ai? – Hy lên tiếng.

Người kia mỉm cười:

Là cậu. Nhưng cũng không hẳn.


Câu trả lời khiến Hy khựng lại. Mọi thứ xung quanh cậu chân thực đến mức không thể là mơ, nhưng cũng không giống một thực tại quen thuộc. Dòng suối, cánh đồng, cả làn gió mơn man trên da đều sống động một cách kỳ lạ, như thể mỗi thứ đều mang ý thức riêng, đều đang dõi theo cậu.


Đây là đâu?

- Là nơi giữa những thế giới.


Hy nhíu mày. “Những thế giới?” Cậu chưa kịp hỏi tiếp thì người kia đã đứng dậy, khoan thai bước đến. Khi còn cách cậu một sải tay, cậu ta dừng lại và đưa tay lên trước ngực, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.


Một hạt cát nhỏ nằm gọn trong đó.


Cậu có biết, chỉ trong một hạt cát nhỏ bé này, có vô số thế giới tồn tại?


Hy nhìn hạt cát. Dưới ánh mặt trời, nó lấp lánh như chứa cả một bầu trời thu nhỏ. Nhưng cậu vẫn không hiểu. Người kia nhìn cậu một lúc, rồi nắm tay lại, hạt cát biến mất.


Mỗi khoảnh khắc, mỗi ý niệm, mỗi lựa chọn của cậu đều tạo nên một thế giới.


Hy lặng người. Những lời đó không giống một triết lý trừu tượng, mà như một sự thật cậu đã từng biết, nhưng vì lý do nào đó, đã quên mất.


Người kia không nói thêm, chỉ lặng lẽ quay người, bước đi. Không hiểu sao, Hy cảm thấy cậu cần đi theo.


Họ bước qua cánh đồng cỏ cao đến đầu gối, đi dọc theo dòng suối uốn lượn giữa những triền đá. Cứ mỗi bước chân, cảnh vật xung quanh lại như đổi thay - màu trời lúc xanh biếc, lúc nhạt dần như hoàng hôn, những đám mây khi thì nhẹ bẫng, khi thì nặng trĩu như sắp mưa. Nhưng điều lạ lùng nhất là dù trời thay đổi, không khí vẫn giữ nguyên một cảm giác an nhiên tĩnh tại, không thúc ép, không kháng cự.


Đến một khoảnh rừng thưa, người kia dừng lại. Trước mặt họ là một cây đại thụ với tán lá xòe rộng như đôi tay vươn ra ôm lấy cả bầu trời. Dưới gốc cây, có hai cánh cửa gỗ cũ, trông không khác nhau là mấy. Tay nắm bằng đồng đã cũ, còn mặt cửa thì được chạm trỗ bởi những nét gạch đứt, nét thẳng, rồi hình vuông, hình tròn đan xen. Tuyệt nhiên không có dấu hiệu của máy móc, có lẽ nó được đục đẽo bằng tay, những vết xước, những nét xiên ngẫu hứng khiến cậu đinh ninh là vậy. 


Hy quay sang người kia, nhưng cậu ta chỉ mỉm cười:


Hãy chọn đi.

- Nhưng… đi hướng nào mới đúng?


Người kia nhìn cậu, ánh mắt không thúc ép, không gợi ý.


- Không có đúng hay sai. Chỉ có con đường mà cậu sẵn sàng bước vào.


Hy im lặng. Gió khẽ lay động những tán lá trên cao. Cậu nhìn về phía hai cánh cửa, lặng lẽ một hồi sâu rồi nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không cố suy nghĩ. Cậu chỉ đứng yên và lắng nghe.


Một làn gió nhẹ thoảng qua, chạm vào trái tim cậu như một lời nhắc nhở.


Hy mở mắt.

Và cậu đặt tay lên một cánh cửa.